“Kính vâng Càn Cương?!”
Vương công tử nhìn rõ đúng là bốn chữ này, lần này thì không chạy, hắn chỉ thốt lên một tiếng "y" ngắn ngủi rồi đột ngột ôm lấy lồng ngực, loạng choạng lùi lại hai bước, khoảnh khắc sau hai chân mềm nhũn, cứ thế thẳng cẳng ngã vật xuống đất.
Đỗ Uyên vội vàng tiến lên kiểm tra, mới phát hiện — người này vậy mà cứ thế ngất đi!
Động tĩnh trong phòng vừa truyền ra ngoài, Vương Bình Chương đang canh giữ bên ngoài liền vội vàng xông vào, vẻ mặt hoảng hốt kêu lên:




